• Skip to primary navigation
  • Skip to main content
  • Skip to primary sidebar

Theoyeucau

Ngôi nhà nhỏ cho những ước mớ lớn...

  • Kho chương trình
  • Giới thiệu
  • Cộng tác
  • Liên hệ

Chuyện nhỏ

Món quà của cuộc sống

8 Tháng Bảy, 2014 by harpy107 Leave a Comment

Anh rể tôi mở ngăn kéo hộc tủ của chị tôi và lấy ra một gói giấy lụa. Anh nói: “Đây là một cái jupe lót”. Anh mở gói giấy ra và trao chiếc váy cho tôi. Nó được làm bằng lụa trông rất thanh nhã với những hoa văn được thêu bằng tay tỉ mỉ. Mẩu giấy ghi giá tiền khá đắt vẫn còn đính trên đó. “Jan đã mua cái này cách đây khoảng 8 hoặc 9 năm, khi anh chị lần đầu tiên đến Nữu Ước. Cô ấy không bao giờ mặc nó. Cô ấy để dành cho một dịp đặc biệt nào đó. Ừ nhỉ, có lẽ là để dành cho dịp này…”. Anh lấy cái váy từ tay tôi và bỏ chung với những áo quần khác mà chúng tôi sắp mang đến chỗ dịch vụ tang lễ. Bàn tay anh đặt chiếc váy mềm mại đó một lúc, thế rồi anh đóng sầm ngăn kéo lại và quay sang tôi: “Đừng bao giờ em để dành bất cứ thứ gì cho một dịp đặc biệt nào hết. Từng ngày em đang sống đã là một cơ hội đặc biệt rồi”.

Tôi nhớ mãi những lời này trong suốt lễ tang, và trong những ngày tiếp theo đó khi giúp anh và lũ cháu thu xếp những công việc trong nhà sau cái chết đột ngột của chị tôi. Tôi nghĩ về những lời này trên chuyến bay từ Midwestern, nơi gia đình chị tôi sống, về đến California. Tôi nghĩ về tất cả những điều mà chị tôi chưa từng được nghe, được thấy hoặc được làm. Tôi nghĩ về những điều chị tôi đã từng làm mà không nhận ra sự đặc biệt của nó. Tôi nghĩ về những lời nói của anh rể và những lời nói ấy đã thay đổi cuộc đời của tôi.

Tôi bớt thời gian trong việc lau chùi bụi bặm và dành nhiều thì giờ trong việc đọc sách. Tôi ngồi nơi bàn và chiêm ngưỡng cảnh quan trước mặt và không còn phiền muộn vì cỏ dại mọc cao trong vườn. Tôi dành nhiều thời gian cho gia đình, cho bạn bè và bớt thời gian họp hành. Bất cứ lúc nào, cuộc sống luôn là để cho ta tận hưởng chứ không phải để chịu đựng. Giờ đây tôi đang nhận thức được điều đó và đón nhận từng giây phút của cuộc sống.

Tôi đã không “để dành” thứ gì; chúng tôi sử dụng những đồ sứ và pha lê cho những dịp bình thường nhất với những bông hoa trà mới nở. Tôi mặc những chiếc áo đẹp để đi chợ nếu tôi thích. Trông tôi có vẻ rất giàu có khi có thể trả 28 đô la rưỡi cho một cái túi đồ tạp phẩm nhỏ xíu mà không hề nhăn mặt.

Tôi không để dành nước hoa đắt tiền cho những lễ hội đặc biệt nữa. Những nhân viên các cửa hàng, những người thu ngân trong ngân hàng cũng như những bạn bè ở lễ hội đều được tận hưởng cùng một mùi nước hoa đắt tiền ấy.

Cái từ ngữ “ngày đẹp nên” hay là “một ngày nào đó” đã không còn nằm trong vốn từ của tôi nữa. Nếu có điều gì xứng đáng được nghe, nhìn hoặc làm thì tôi sẽ muốn nghe, chiêm ngưỡng và thực hiện ngay giờ đây. Nếu có điều gì đó không kịp làm, tôi bực mình vì tôi biết thời gian của mình có giới hạn. Bực mình bởi vì tôi đã hoãn lại cuộc thăm viếng những người bạn tốt vào một ngày nào đó; bực mình vì tôi đã không viết những lá thư mà tôi lại dự định viết vào một ngày nào đó; bực mình vì đã không nói với chồng và con gái của tôi là tôi yêu họ đến nhường nào. Tôi cố gắng hết mức để không phải chần chừ, hoãn lại và hoặc để dành lại điều gì nếu nó mang lại nụ cười và sự rạng rỡ cho cuộc sống của chúng tôi. Và, mỗi bình minh, khi thức giấc, tôi đều nói với chính mình, đây là dịp đặc biệt. Từng ngày, từng phút, từng hơi thở, thật sự là… một món quà của cuộc sống.

Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?

1 Tháng Bảy, 2014 by harpy107 Leave a Comment

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.

Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.

Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp?

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi…
“Khi đại nạn đến,
anh có thể
nắm chặt tay em không?”

Mọi thứ không như bạn nghĩ

24 Tháng Sáu, 2014 by harpy107 Leave a Comment

Có hai thiên thần, một già một trẻ, đang đi ngao du và dừng lại nghỉ đêm tại một gia đình giàu có.

Gia đình giàu có nhưng khiếm nhã đã không cho những thiên thần nghỉ ở phòng khách. Thay vào đó, họ chỉ cho các thiên thần một chỗ trong tầng hầm lạnh lẽo.

Khi đang nằm ngủ, vị thiên thần già nhìn thấy một cái lỗ trên bức tường của tầng hầm. Vị thiên thần liền dậy sửa lại bức tường bằng cách bịt lại cái lỗ. Khi thiên thần trẻ hỏi tại sao làm vậy, thiên thần già đáp, “Mọi thứ không luôn giống như con nghĩ.”
Đêm hôm sau, hai thiên thần nghỉ chân tại một gia đình nông dân nghèo nhưng mến khách. Sau khi chia cho họ phần thức ăn ít ỏi của mình, vợ chồng chủ nhà nhường chiếc giường của mình để cho các thiên thần nghỉ trên đó. Sáng hôm sau, khi thức dậy, các thiên thần thấy vợ chồng người nông dân đang khóc. Con bò sữa, nguồn thu nhập duy nhất của họ, đã chết ngoài đồng.

Thiên thần trẻ tức giận hỏi thiên thần già, “Tại sao ông có thể để điều này xảy ra? Người chủ nhà đầu tiên có đủ mọi thứ thì ông lại giúp đỡ, trong khi gia đình này rất nghèo khó và sẵn sàng chia sẻ thì ông lại để cho con bò của họ chết.”
“Mọi thứ không luôn giống như con nghĩ,” thiên thần già trả lời. “Khi chúng ta ở trong tầng hầm của toà lâu đài, ta để ý thấy có một kho vàng được giấu trong cái lỗ trên tường. Nhưng vì tên chủ nhà quá tham lam và ích kỷ, ta đã bịt kín cái lỗ lại khiến hắn không thể tìm ra kho báu.

Còn đêm qua, khi chúng ta ngủ trong nhà người nông dân, thần chết đã đến đây và định lấy đi mạng sống của người vợ. Ta đã xin thần chết lấy mạng sống của con bò thay cho mạng sống của bà ấy. Mọi thứ không luôn giống như con nghĩ.”

Duyên nợ

11 Tháng Hai, 2014 by harpy107 Leave a Comment

Có một chàng trai rất yêu một cô gái , họ yêu nhau đã nhiều năm rồi, bỗng một ngày người cô gái bỏ anh theo một người con trai khác, chàng trai đau khổ lên chùa hỏi sư thầy.

”Tại sao con yêu cô ấy nhiều như vậy mà cô ấy vẫn bỏ con mà đi?”. Sư thầy liền cho anh xem một tấm gương trong đó có hình ảnh của một cô gái chết bên lề đường , ai đi qua cũng mặc kệ , duy nhất chỉ có một chàng trai đắp cho cô gái chiếc áo rồi cũng bỏ đi … Mãi sau có một chàng trai khác đến đưa cô gái đi chôn cất . Sư thầy nhìn anh và nói”kiếp trước anh chỉ là người đến đắp chiếc áo cho cô gái còn người hiện giờ cô ấy đang bên cạnh chính là người đã chôn cất cô ấy ..đó là DUYÊN NỢ. Anh chỉ có duyên với cô ấy thôi

Con người sống có giai đoạn, hết kiếp này nối tiếp kiếp khác. Con người đến với nhau bởi chữ DUYÊN, còn bên nhau bởi chữ NỢ. Nhiều đôi yêu nhau 5,10 năm nhưng cuối cùng vẫn chia tay. Một trong hai người có tình cảm với người khác, người đời nhìn vào sẽ nói người kia đểu cáng và đáng quên đi nhưng không hẳn, thực ra đó chỉ là người ta đã trả nợ xong và đến lúc phải dời đi.

Bạn có hài lòng với cuộc sống của mình không?

31 Tháng Mười Hai, 2013 by harpy107 Leave a Comment

Tớ mệt mỏi với cuộc sống này quá cậu à

Trong tâm trạng mệt mỏi chán chường, một cô gái than thở với cậu bạn mới quen:

– Tớ mệt mỏi với cuộc sống này quá cậu à. Giá như tớ không tồn tại trên đời này, giá như tớ có thể ra đi ngay trong giây phút này, sang thế giới bên kia thì tốt biết mấy.

– Tại sao lại phải sang thế giới bên kia? Sang thế giới bên kia thì được cái gì? Cứ sống như thế này có phải tốt hơn không. Cuộc đời còn đẹp lắm mà. – Với nụ cười luôn nở trên môi và cái nhìn ấm áp, cậu bạn quay sang cô gái.

– Cậu có ở trong hoàn cảnh của tôi đâu, cậu có phải chịu nhiều áp lực như tôi đâu mà cậu biết! Cậu có nhiều bạn bè, cậu được sinh ra trong một gia đình giàu có, cậu được ba mẹ chiều chuông. Cậu sống sung sướng quen rồi nên cậu đâu hiểu được nỗi khổ của người khác. – Cô gái gần như gắt lên.

Cậu bạn mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại:

– Tớ cũng như cậu, chẳng qua, cách suy nghĩ, nhìn nhận cuộc sống của chúng ta khác nhau mà thôi.

2 tuần sau, cô gái nhận được tin dữ, cậu bạn của cô đã qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo. Cô gái lặng người, những giọt nước cứ lăn dài trên má. Giờ cô đã hiểu vì sao bạn cô lúc nào cũng sống một cách thoải mái, vô tư, yêu đời. Lúc nào cũng hết lòng giúp đỡ người xung quanh và chẳng bao giờ than thở bất cứ điều gì. Cậu ấy không tiết lộ cho ai biết về căn bệnh của mình, cũng không than vãn, không đổ lỗi cho số phận trớ trêu. Cậu chỉ biết sống hết mình cho đến giây phút cuối cùng.

***

Hạnh phúc là hài lòng với những thứ mình có! 

Tôi là một cô nàng 9X chính hiệu mà theo nhận xét của các bậc đàn anh đàn chị là một thế hệ “ưa nổi tiếng”.

Tôi tham gia Câu lạc bộ Âm nhạc trong trường với ước mơ trở thành một Idol, dù giọng hát theo lời bố mẹ nhận định là dùng để đuổi chuột thì giàu to. Tôi đưa chân vào Câu lạc bộ MC trẻ của thành phố để hình ảnh của mình được phủ sóng toàn quốc vào một ngày không xa.

Sống là phải đấu tranh: Câu khẩu hiệu này luôn kéo tôi về phía trước, trong bất kì hoàn cảnh nào. Đúng vậy, sống là phải chiến đấu.

Chiến đấu để giành những thứ tốt về phía mình, đấu tranh để được vươn lên, sánh vai với hàng ngàn chiến sĩ quả cảm khác trong dòng chảy của cuộc sống. Để rồi tôi hoang mang vì những cái mặt nạ nặng trịch, vô hình, áp lực nổi tiếng khiến tôi mệt nhoài với nhiều ảo tưởng mãi không thành.

Tôi đã phải đấu tranh với chính mình một thời gian dài để chấp nhận sự thật về “những điều chưa đủ để trở thành người nổi tiếng” của bản thân. Từ giây phút đó trở đi, tôi thấy mình hạnh phúc – không hẳn vì mình đã trút được gánh nặng áp lực mà còn vì tôi đã nhận ra một điều: Đôi khi, ánh mắt ngưỡng mộ của hàng triệu người không khiến mình hạnh phúc bằng việc ta hài lòng với những gì mình có.

Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều nhỏ nhoi, ẩn khuất đằng sau bao nỗi đau hay trái đắng. Hạnh phúc của những người khiếm thị là một lần được nhìn thấy bóng dáng của những người thân xung quanh. Hạnh phúc của những thầy cô đứng trên bục giảng là thấy được thành công của học trò. Hay đơn giản, hạnh phúc của những người ngồi trên máy bay là chuyến đi “không dừng giữa chừng”.

Còn đối với tôi, sau tất cả, tôi hài lòng với một mái nhà yên ấm, luôn mở rộng vòng tay mỗi khi tôi muốn bỏ cuộc, một hội bạn thân đủ để tôi phơi bày đủ mọi tật xấu. Có thể, tôi vẫn còn độc thân vui vẻ, nhưng có hề gì đâu. Tôi độc thân, tôi quyến rũ và tôi hài lòng với cuộc sống của mình. Thế là quá đủ.

Nhiều người hỏi tôi rằng nếu ai cũng tự hài lòng với cuộc sống của mình thì sao bao người phải nỗ lực, phấn đấu, bao người đổ mồ hôi, sôi nước mắt làm gì? Câu trả lời là bạn đừng nghĩ “hài lòng” đồng nghĩa với “hưởng thụ”. Có những người chỉ có ngồi đó, mơ tưởng, chờ đợi thần may mắn sẽ đến và ban phát cho cái thứ tốt đẹp.

Căn bệnh “ăn sẵn”, “trơ lì” và “tự thỏa mãn” níu giữ bước chân họ, ngăn họ tự lực tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Họ đâu biết rằng vận may chỉ đến với những người biết trân trọng và nỗ lực để có được hạnh phúc.

Bạn có hai con mắt để nhìn, hai cái tai để nghe và một trái tim để cảm nhận những nhịp đập yêu thương của hạnh phúc. Ai cũng có quyền được hạnh phúc. Điều quan trọng là bạn có biết cách nắm giữ chìa khóa của hạnh phúc hay không mà thôi.

***

Bạn có giàu không?

Thấy bạn bè có xe đạp điện, mà mình thì cứ phải è cổ ra đạp chiếc xe đạp cũ mỗi khi đến lớp hay khi cô bạn thân có chiếc điện thoại “xịn” hơn, bạn chỉ biết thở dài?

Những lúc rảnh rỗi tôi thường lang thang khắp các con phố để ghi lại những khoảnh khắc tươi đẹp của cuộc sống. Có khi là một bông hoa đang khoe sắc dưới ánh mặt trời, một giọt sương đọng trên chiếc lá hay dòng người đang lướt đi trên phố… Cậu em họ của tôi cũng có một chiếc máy ảnh, nhưng máy ảnh của cậu ấy đắt gấp mấy lần máy ảnh của tôi. Tôi cảm thấy ghen tỵ với cậu ấy và ước ao có được chiếc máy ảnh “xịn” như thế để tôi có được những bức ảnh đẹp hơn.

Rồi một ngày nọ, cô hàng xóm tâm sự với tôi rằng ngày xưa nhà cô nghèo lắm. Chồng cô mất sớm, một mình cô phải chăm sóc bố mẹ già và hai đứa con nhỏ. Cuộc sống khó khăn đến cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, ngày khai giảng cố gắng lắm cô mới mua cho con được bộ quần áo mới. Biết nhà nghèo, nên có bộ quần áo mới cậu con trai cô hết sức giữ gìn. Đi đâu về là giặt giũ sạch sẽ rồi treo lên mắc cẩn thận, cho nên quần áo lúc nào cũng như mới. Thỉnh thoảng có khách đến nhà chơi, ai cũng ngạc nhiên: “Ơ? Nhà nghèo mà có cậu con trai như công tử ấy nhỉ! “.
Cô bé hàng xóm nhà tôi cũng vậy. Nhà nghèo, không được bố mẹ mua cho nhiều đồ chơi, nên mỗi khi chơi xong cô bé đều xếp ngay ngắn vào làn rồi cất vào trong tủ. Có mỗi một bộ đồ hàng mà cô bé chơi mấy năm không hỏng mà chẳng mất đi cái nào. Trong khi bao đứa trẻ khác, được bố mẹ mua cho hết đồ chơi này đến đồ chơi khác nhưng chẳng mấy chốc là hỏng hết.

Trở lại câu chuyện về chiếc máy ảnh của đứa em họ tôi. Cũng có lần tôi dò hỏi xem mục đích cậu ấy mua máy ảnh là gì? Tôi cũng không ngờ, mục đích cậu ấy mua máy ảnh đơn giản là để chụp cùng bạn bè trong những chuyến đi chơi. Lần gần đây nhất tôi hỏi về chiếc máy ảnh thì được biết chiếc máy ảnh đó đã hỏng do bị rơi xuống nước. Xem ra, chiếc máy ảnh của tôi có ích hơn rất nhiều so với chiếc máy ảnh “xịn” khác. Ngoài việc chụp ảnh về các hoạt động tình nguyện của nhóm thì những bức ảnh thiên nhiên, hoa lá mà tôi chụp cũng được sự hưởng ứng của bạn bè.

Qua đó tôi mới hiểu ra rằng người giàu có không phải là những người sở hữu những món đồ đắt tiền mà quan trọng là chúng ta sử dụng những món đồ đó như thế nào. Một cậu bé nhà nghèo có thể trở thành một chàng công tử khi biết giữ gìn quần áo sạch đẹp. Một cô bé nhà nghèo có thể có rất nhiều đồ chơi nếu cô bé biết giữ gìn những bộ đồ chơi đó và với một chiếc máy ảnh rẻ tiền chúng ta có thể làm được rất nhiều điều…

Vì vậy các bạn đừng buồn khi thấy bạn bè có nhiều đồ “xịn” hơn mình. Hãy nâng niu, giữ gìn và sử dụng những món đồ của bạn vào những việc có ích thì chắc chắn bạn cũng không kém một người giàu có nào đâu.

***

Đừng vội hài lòng với những gì mình đang có 

Tôi có từng xem một chương trình dành cho học sinh trung học. Trong đó những cô bạn, cậu bạn đó sẽ lên trình bày hoặc diễn giải về một quan điểm, một vấn đề thuộc xã hội hay cuộc sống theo cách họ hiểu, từ đó rút ra được những bài học. Tôi thì tôi nghĩ dạng chương trình đó rất hay, nó giúp những học sinh như chúng tôi nhận biết được sâu sắc hơn giá trị của cuộc sống, rồi sống sao cho tốt, cho lương thiện. Nhưng khi xem chương trình đó, tôi lại cảm thấy đôi chút thất vọng.

Tất cả những điều cô bạn cậu bạn đó nói không phải là mới: đó là những vấn đề thương xuyên được nhắc đến mà ai cũng hiểu, như “yêu chính mình, học sao cho tốt, ước mơ của thanh niên,…”. Không phải sai, tất nhiên, thậm chí trong số họ nói vô cùng hay, vô cùng xúc tích, chỉ là nó quá phiến diện một chiều, giống y hệt những bài tập phân tích nghị luận xã hội của các trường học, những bài mà học sinh chỉ có duy nhất một sự lựa chọn là buộc phải tán thành những ý kiến mà cô giáo “đọc bố cục” cho. Điều đó không sai, chỉ là quá một chiều và đôi lúc, tiêu cực.

Đặc biệt có một bài nói gây ấn tượng cho tôi nhất, không phải theo nghĩa “tâm phục khẩu phục”, mà là bài tôi muốn phản bác nhất. Đó là bài nói của một cô bạn về chủ đề “Hãy hài lòng với những điều mình đang có”. Cô bạn đó nói rất hay, rất “chuẩn mực”, theo đúng kiểu quan niệm một chiều về mặt lý tưởng thái quá, và với tôi, đó là một bài học thuộc lòng hoàn hảo được mớm lời nhờ các thầy cô.

Trong cuộc sống, tất nhiên có vô vàn, ý tôi thật sự là vô vàn khó khăn thách thức, những cơ hội, những chướng ngại,… như một cách thử thách chúng ta, để chúng ta trở thành người tốt đẹp hơn, tài giỏi hơn, có ích hơn. Không ai có thể phủ nhận điều đó, trừ những cậu ấm cô chiêu ít suy nghĩ sinh ra giàu có từ trong nôi và sống sung sướng trong đống gia tài thừa kế. Giàu không phải tội của họ, họ may mắn, và họ muốn làm gì với những thứ họ được hưởng, được quyền hưởng là chuyện của họ, chẳng ai có quyền đánh giá. Thế nên, điều cơ bản của cuộc sống là: nỗ lực không ngừng.

Và cô bạn tôi kể trên, đã nói một bài diễn văn về “hài lòng với những gì mà mình đang có” qua những dẫn chứng như: chúng ta còn may mắn hơn rất nhiều những người tàn tật, những người kém may mắn hơn chúng ta, rồi chúng ta có tình thương nhưng đôi lúc vẫn đua đòi, chúng ta đầy đủ nhưng lại luôn muốn có thêm nhiều thứ. Tôi hoàn toàn không phủ nhận điều này, điều này là hoàn toàn chính xác: chúng ta đôi lúc không nhận ra được rằng mình đã có được những thứ gì cho đến khi mất chúng. Chúng ta, rất nhiều trong chúng ta, may mắn hơn vô cùng, vô-cùng nhiều người khác. Nhưng điều tôi đang nói ở đây, là con người bản chất luôn có lòng tham, có một lại muốn có hai, có ba, có mười. Thế nên tôi không nghĩ điều “hài lòng với những gì mình đang có” là chính xác. Nếu ai cũng hài lòng, thì còn ai cố gắng? Nếu không ai cố gắng nữa, thì xã hội sao mà phát triển được đây? Nếu ai cũng hài lòng với bản thân, thì ai còn tiếp tục rèn luyện trau dồi? “Hài lòng” là một từ khó có thể giải thích, thậm chí nó chỉ là một từ trên khái niệm, vì ngay sự “hài lòng” của mỗi người lại đã khác nhau rồi. Với người này sống “ổn định” lại đã là “hài lòng”, với người nọ thì có vợ đã là “hài lòng”, và có những người thì phải có nhiều công ty hơn nữa mới “hài lòng”. Thế nên, ngay từ khi cô bạn đó chọn chủ đề là “hài lòng với những gì chúng ta đang có”, tôi đã thấy một khái niệm lý tưởng mà trên lý thuyết vô dụng ngoài đời thực.

Nhưng những điều mình đang có cũng vô cùng quan trọng. Không ai được quyền phủ nhận sự tồn tại và tác động của chúng đến chúng ta. Những điều chúng ta đang có như: môi trường giáo dục, tình thương, cha mẹ, kể cả những thứ nhỏ nhất như quyển vở cái bút hay cái điện thoại, chúng đều quan trọng và có ứng dụng thực tiễn trong cuộc sống. Nghĩa là chúng ta cũng phải tôn trọng chúng. Chúng là một phần trong cuộc sống của chúng ta, và đôi lúc phải mất rồi chúng ta mới biết trân trọng.
Xin đừng hiểu lầm rằng tôi cho rằng “hài lòng với những gì mình đang có” là sai. Chúng đúng, ở một mặt nào đó, và người ta hài lòng với chúng để tìm thấy sự tĩnh lặng, để yêu bản thân hơn, để sống tốt đẹp hơn, hoặc để thanh thản hơn. Tôi chỉ cho rằng chúng không mấy hợp lý. Đấy là về phần tôi. Và quan niệm mỗi người lại hoàn toàn khác nhau, thế nên tôi sẽ không đánh giá các quan điểm lí luận riêng tư mà chỉ nói lên suy nghĩ của-tôi ở đây.

Và cuối cùng, điều tôi muốn nói rằng, đừng “hài lòng với những điều mình đang có”, mà là “trân trọng những điều mình đang có” và “nỗ lực không ngừng để đạt được những điều mình chưa có”. Tôi xin nhấn mạnh rằng, “trân trọng những gì mình đang có” và “nỗ lực không ngừng để đạt được những gì mình chưa có”. Và buồn cười hơn, trái lại với mọi “chuẩn mực cuộc sống” mà mọi người hay nói, nhưng tôi sẽ nói rằng, “đừng bao giờ hài lòng với những gì mình đang có”.

1.Bạn đã hài lòng với những gì mình đang có chưa?
2.Tớ mệt mỏi với cuộc sống này quá cậu à!
Và dù giàu hay nghèo, xấu xí hay xinh đẹp, bạn là một vĩ nhân hay chỉ là một người bình thường,… tất cả đều không quan trọng. Điều mà bạn cần quan tâm là liệu bạn có cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc và hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình hay không.
3.Hạnh phúc là hài lòng với những thứ mình có
Bạn có hai con mắt để nhìn, hai cái tai để nghe và một trái tim để cảm nhận những nhịp đập yêu thương của hạnh phúc. Ai cũng có quyền được hạnh phúc. Điều quan trọng là bạn có biết cách nắm giữ chìa khóa của hạnh phúc hay không mà thôi.
4.Bạn có giàu không?
Hãy nâng niu, giữ gìn và sử dụng những món đồ của bạn vào những việc có ích thì chắc chắn bạn cũng không kém một người giàu có nào đâu.
5.Đừng vội hài lòng với những gì mình đang có
Đừng “hài lòng với những điều mình đang có”, mà là “trân trọng những điều mình đang có” và “nỗ lực không ngừng để đạt được những điều mình chưa có”
6.Cuộc sống là phải biết trân trọng với những gì mình đang có
Các bạn thấy đấy, cuộc sống là phải biết hài lòng với những gì mình đang có! Nhưng đừng vì vậy mà chúng ta ngủ quên trong chiến thắng, bỏ lại những phấn đấu, những lý tưởng vươn lên của bản thân. Mà chúng ta phải luôn không ngừng cải thiện và làm nó tốt hơn. Cuộc sống thật đẹp và càng có ý nghĩa với những ai biết trân trọng nó!

Bút chì

3 Tháng Mười Hai, 2013 by harpy107 Leave a Comment

Câu chuyện của bút chì

Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngoài xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ nói chuyện với nhau. Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng không biết gì hơn. Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi người thợ làm bút rằng nó và anh em nó sẽ ra sao ở bên ngoài cuộc sống rộng lớn kia.

Người thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:

– Có năm điều cháu và các anh em của cháu nên nhớ khi bắt đầu cuộc sống. Nếu cháu nhớ và làm được thì cháu sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.

Thứ nhất: cháu có thể làm được những điều kì diệu nhất nếu cháu nằm trong bàn tay một người nào đó và giúp họ làm việc.

Thứ hai: cháu sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưng phải như thế cháu mới tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.

Thứ ba: nếu cháu viết sai một lỗi, cháu hãy nhớ để sữa lại là được.

Thứ tư: điều quan trọng nhất đối với cháu và những người dùng cháu không phải là nước sơn bên ngoài cháu, mà là những gì bên trong cháu đấy.

Và cuối cùng: trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng vẫn phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, để lại những dấu ấn của mình.

***

Bút chì và cục tẩy

Bút chì: Con xin lỗi !

Cục tẩy: Vì cái gì thế, con yêu ? Con có làm gì có lỗi đâ…u !

Bút chì: Con xin lỗi vì mẹ phải chịu đau đớn vì con. Bất cứ khi nào, con phạm phải sai lầm, mẹ lại luôn ở đó sửa sai giúp con. Nhưng khi mẹ làm điều đó, mẹ lại làm hại chính mình. Cứ mỗi lần như thế, mẹ lại ngày càng bé hơn.

Cục tẩy: Điều đó đúng ! Nhưng bé ơi, mẹ chẳng phiền đâu. Con nhìn xem, mẹ được tạo ra vốn để làm việc này mà. Mẹ được tạo ra để giúp con bất cứ khi nào con phạm phải sai lầm. Mặc dù mẹ biết ngày nào đó mẹ sẽ mất đi và con sẽ thay thế mẹ bằng người khác nhưng mẹ vẫn rất vui với những gì mẹ đã làm. Vậy nên, đừng lo lắng nữa nhé ! Mẹ ghét nhìn thấy con buồn lắm !

Tôi đã tìm thấy mẫu đối thoại nhiều xúc cảm này giữa cây Bút chì và Cục tẩy. Cha mẹ cũng giống như Cục tẩy này vậy và ngược lại con cái là những cây Bút chì. Họ luôn có mặt vì bọn trẻ và sửa chữa những sai lầm của chúng. Thỉnh thoảng vì điều đó, họ phải chịu đau đớn, họ trở nên “bé” đi (già đi và thậm chí chết đi). Và dù cho bọn trẻ rồi sẽ tìm thấy một ai đó khác thay thế (vợ – chồng) cha mẹ vẫn rất hạnh phúc vì những gì họ đã làm cho con cái mình, hiển nhiên rất ghét phải nhìn thấy những báu vật quý giá của họ lo lắng hay phiền muộn. Suốt cuộc đời mình, tôi đã luông là cây bút chì. Và điều đó làm tôi đau đớn khi nhìn thấy những cục tẩy – ba mẹ mình – lại bé đi mỗi ngày. Vì tôi biết sẽ một ngày nào đó, còn lại với tôi chỉ là những vụn tẩy và những kỷ niệm tôi có với họ.

Ước gì Bút Chì biết viết cho đúng để Cục Tẩy được kéo dài sự sống.

Cảm ơn tác giả ! Một bài viết ý nghĩa và rất hay
Chúng ta hãy nhìn lại mình và hãy sống cho tốt để răn dạy con cái mình sau này nữa …đừng để như CỤC TẨY…mải mê giúp đỡ cho BÚT CHÌ mà quên cả thân mình.

***

 

1.Xin chào bút chì
Cây bút chì vốn nhỏ bé và giản đơn là vậy, nhưng bút chì cũng có những nhiệm vụ của riêng mình mà không ai thay thế được, vậy thì những con người đầy ý chí và nghị lực như chúng ta chắc hẳn cũng luôn có một vị trí nào đó trên cuộc đời này, đúng không các bạn?
2.Câu chuyện của cây bút chì
Các bạn thân mến, làm theo ngụ ngôn về bút chì sẽ giúp cho bạn cảm thấy bạn đúng là một con người đặc biệt và chỉ có bạn mới có thể hoàn thành được những trách nhiệm mà ngay từ khi sinh ra, bạn đã được giao phó. Đừng bao giờ để mình bi quan và cũng đừng bao giờ cho rằng cuộc đời bạn thật tầm thường và rằng bạn không thể thay đổi bất cứ thứ gì cả, bạn nhé!
3.Bút chì và cục tẩy
Suốt cuộc đời mình, chúng ta đã luôn là cây bút chì. Và điều đó làm ta đau đớn khi nhìn thấy những cục tẩy – ba mẹ mình – lại bé đi mỗi ngày. Vì ta biết sẽ một ngày nào đó, còn lại với ta chỉ là những vụn tẩy và những kỷ niệm mà chúng ta có với họ.
4.Bút chì và tình yêu
Nếu tình yêu là bút chì, cục tẩy là thời gian, thì trang giấy trắng chính là trái tim con người…
5.Bút chì màu và tình bạn
Rev. Harry Emerson từng nói rằng “Không ai toàn diện được, bạn bè là phần mà mình còn thiếu.” Quả vậy, bạn bè cũng giống như những cây bút chì màu, khi sát cánh bên nhau, họ có thể làm được mọi điều
  • Go to page 1
  • Go to page 2
  • Go to page 3
  • Interim pages omitted …
  • Go to page 11
  • Go to Next Page »

Primary Sidebar

Đăng nhập

Please log into the site.

theoyeucau

Nhắc lại để mà ghi nhớ…

  • Kết nối yêu thương
    Con đường đến trái tim
  • Sách và Tôi
    Thế Giới 5000 Năm Những Điều Bí Ẩn
  • Cảm xúc cuộc sống
    Hoa chen người đi
  • Kết nối yêu thương
    Có đơn giản không hai tiếng “Bạn thân”?
  • Lời của Gió
    Tha thứ một lần để lại bắt đầu Yêu!
  • Lời của Gió
    Yêu lần nữa
  • Lời của Gió
    Tình đơn phương
  • Lời của Gió
    Xét cho cùng tình yêu chẳng thể tính toán
  • Lời của Gió
    Chúng ta nói gì khi nói chuyện tình yêu?
  • Lời của Gió
    Hạn sử dụng… tình yêu./
  • Lời của Gió
    Anh ơi… anh ở lại
  • Lời của Gió
    Điều đáng chán nhất trong tình yêu
  • Cảm xúc cuộc sống
    Hoa chen người đi
  • Lời của Gió
    Có những sự thật, có những yêu thương, biết rõ là phải buông tay, nhưng vẫn không cam tâm xa lìa.

Chương trình

Be one Blue night Chuyện nhỏ Chân dung âm nhạc Cảm xúc cuộc sống Cầu thủy tinh FRESH Giai điệu thời gian Green Radio Show Kết nối yêu thương Love full Lời của Gió Quick Snow Show Sách khuya Sách và Tôi Tôi Trong Tôi Vườn thơ Đọc sách thế kỷ 21

Thông tin

  • Cùng mơ về Ngôi Nhà Nhỏ và những…
  • Bông hồng thủy tinh
  • Tình yêu
  • Khoảnh khắc giao mùa
  • Tạm biệt

© 2003–2023 Nội dung được xây dựng bởi các thành viên của website.
Hệ thống được phát triển bởi MrHói dựa trên nền tảng Wordpress.
Website có sử dụng hình ảnh trên hệ thống Pexels
Mọi thắc mắc khác xin vui lòng liên hệ với chúng tôi để được hỗ trợ.