Mối tình đầu của tôi nhẹ nhàng lắm, như những đám mây trắng xốp mùa hạ hững hờ trôi. Thuở ấy tôi hãy còn con nít, mặc dù cứ lớn giọng khẳng định mình đã lớn rồi. Ừ thì, cũng là học sinh cấp 3 rồi chứ ít ỏi gì nữa. Vậy mà, tôi đã gặp cậu, một chàng trai khiến tôi bỗng trở nên con nít lạ. Người ta bảo, những người đang yêu như những đứa con nít, thật không sai. Ngày ấy, nào đã biết tình cảm đó là gì, chỉ biết mỗi lần ở bên cậu, tôi lại thấy vui lạ. Tôi có thể tâm sự với cậu trên trời dưới đất, và cậu luôn lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối của tôi, hay những mối lo toan vụn vặt, rồi lại mỉm cười, cốc nhẹ lên đầu tôi một cái và bảo: “ Nghĩ nhiều quá, già bây giờ!”Tôi sẽ vờ nhăn mặt phụng phịu, hoặc lè lưỡi trêu cậu. Và cậu sẽ phì cười, rồi dúi vào tay tôi một cây kẹo mút xinh xắn. Cứ thế, chúng tôi ở bên nhau qua những tháng ngày học tập. Có những giận hờn, những hiểu lầm nho nhỏ, nhưng trên hết, chúng tôi đã rất vui. Những gói kẹo mút vơi dần theo những vòng quay xe đạp cậu chở tôi rong ruổi các nẻo đường.
Năm cuối cấp, chúng tôi ai cũng bù đầu vào bài vở để chuẩn bị cho các kì thi quan trọng của đời học sinh. Cậu có vẻ bận rộn hơn cả. Chúng tôi ít gặp nhau hơn, ít nói chuyện hơn, nhưng trong hộc bàn tôi vẫn đều đặn có những cây kẹo mút cùng mảnh giấy gấp vội mỗi buổi đến trường. Những lời nhắn, lời chúc vu vơ đấy khiến tôi vui suốt cả ngày, cho đến tận lúc này, khi ngồi đọc lại, tim tôi vẫn đập trật nhịp với sự ân cần của cậu.
Gần ngày thi, chúng tôi được nghỉ. Cậu chợt hẹn tôi đến trường nói chuyện. Suốt buổi hôm đấy, chúng tôi ngồi bên nhau ngắm những chiếc lá rơi trong gió. Hoa phượng bắt đầu nở đỏ rực, tiếng ve kêu râm ran như bản tình ca mơ hồ. Cậu đưa tôi cây kẹo mút, và tôi lặng lẽ bóc ra. Không khí im lặng giữa hai chúng tôi khiến tôi chợt có cảm giác cậu, không biết từ khi nào, đã trở nên xa xôi lắm. Tôi ngậm kẹo, khẽ nhìn cậu. Mặt cậu nhìn nghiêng trông rất đẹp trai. Chàng thiếu niên tôi quen ngày nào đã ra dáng một người thanh niên vững chãi. Cậu chợt nhìn tôi, rồi giật cây kẹo khỏi tay tôi đột ngột. Cậu khẽ hôn lên viên kẹo, rồi đưa lại cho tôi. Mặt cậu ửng đỏ dưới nắng, và mặt tôi chắc cũng không nhạt màu hơn. Tôi nhận lại viên kẹo, rồi chầm chậm đưa lên miệng, khẽ cười.
Nụ hôn đầu của chúng tôi, nếu có thể gọi là thế, nhẹ nhàng và ngọt ngào như vậy đấy.
Sau ngày tốt nghiệp, tôi nhận được tin cậu chuẩn bị đi du học. Ngày chia tay, cậu chẳng hứa hẹn gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khắc khoải. Sau đó, cậu hôn nhẹ lên má tôi, khiến những dòng nước mắt bị kiềm nén bung ra, lăn dài xuống môi cậu, rồi chầm chậm chảy vào môi tôi. Nụ hôn thứ hai của chúng tôi, mặn chát..Sau này, mỗi lần nhớ về cậu, tôi luôn nhớ hình ảnh chảng thanh niên hôn nhẹ lên viên kẹo, và nụ hôn đầu gián tiếp thật ngọt ngào và ngây thơ…
Trả lời